CHÁU CŨNG MUỐN ĐI HỌC
"Cháu cũng muốn đi học"
Đó là câu nói đã cứa vào tâm can tôi trong ngày khai giảng của con mình. Đáng lẽ ra hôm nay em cũng được khai giảng nhưng vì hoàn cảnh nên chỉ có em của em được tiếp tục đến trường. Còn gì xót xa hơn khi một đứa trẻ dẫn một đứa trẻ đi học mà không phải là cha mẹ của chúng.
Cô bé ấy mới chỉ 9 tuổi, cái tuổi đáng lẽ được đi học, được vui chơi như bao bạn bè khác nhưng vì hoàn cảnh bất hạnh, em đã phải ra đường kiếm tiền mưu sinh.
Em cũng có cha, có mẹ nhưng cả hai đều là lao động tự do, ngoài ra cháu còn có một em nhỏ 6 tuổi hôm nay đi khai giảng, chuẩn bị vào lớp một. Bố em là thợ hồ, trong một lần do sơ ý nên bị ngã giàn giáo gãy chân và hôn mê sâu. Vay mượn hết bạn bè, người thân, thậm chí phải cầm cố cả căn nhà mới đủ tiền chữa trị cho cha. Tuy nhiên, sức lao động của cha đã giảm đi rất nhiều sau khi ra viện, cả gia đình phải trông cậy vào đồng lương ít ỏi của mẹ.
Thế nhưng, nỗi đau chưa dừng lại ở đó, sau khi cha ốm nặng, mẹ phải làm thêm nhiều việc để có đồng ra đồng vào vừa chữa trị cho cha vừa nuôi các con ăn học. Được gần 2 năm thì mẹ bất ngờ bị đau chân, không làm được gì. Nợ nần xen lẫn bệnh tật khiến gia đình đã khó khăn nay lại càng kiệt quệ hơn. Và em đã quyết định gác lại con đường học tập của mình để đi bán vé số kiếm tiền chăm sóc cha mẹ, nuôi em út ăn học.
Câu chuyện trên được em kể lại sau khi tôi hứa mua giúp em 10 tờ vé số. Nghe xong, tôi cảm thấy xót thương em vô bờ, hỏi em có muốn đi học không, đôi mắt của em trĩu xuống, đượm vẻ buồn sâu thẳm:
Cháu cũng muốn đi học…
Bất ngờ hơn, đáng lẽ ra hôm nay em cũng được khai giảng nhưng vì hoàn cảnh nên chỉ có em của em được tiếp tục đến trường. Còn gì xót xa hơn khi một đứa trẻ dẫn một đứa trẻ đi học mà không phải là cha mẹ của chúng.
Tôi hỏi tiếp, em còn bao nhiêu tờ vé số? Em nhìn tôi với ánh mắt như cầu cứu:
Cháu còn 30 tờ. Nghe xong, tôi kêu gọi mấy phụ huynh khác mua giúp em 20 tờ để về được về sớm với cha mẹ. Ban đầu cũng ít người giúp nhưng sau khi biết hoàn cảnh của em, ai cũng muốn mua ủng hộ.
Tôi may mắn hơn cha mẹ của em, có một công việc văn phòng ổn định. Nhưng tôi chợt nhớ đến hình ảnh thê lương của đồng nghiệp của mình tháng trước. Trên đường đi về, cậu ấy không may bị tai nạn giao thông nên bị mất việc và phải chờ hồi sức ít nhất 3 tháng mới có thể đi làm.
Cuộc sống vô thường, ai cũng có thể gặp rủi ro, tự nhiên tôi cảm thấy sợ hãi. Không phải mình sợ chết mà sợ tương lai của con cái sẽ đi về đâu nếu chẳng may tôi trở thành cỗ máy tiêu sản của gia đình?
Tối hôm đó, khi nghe vợ mình trao đổi về việc tham gia bảo hiểm nhân thọ, tôi đã vô cùng thích thú, ấn tượng và quyết định…
Tác giả: Ngô Kim Hòa - Người Bán Ước Mơ